Thật là thương nếu như nhìn thấy hình ảnh các anh đang phải dắt xe, hay tuần tra trên những lộ trình chói chang, nắng gắt…da đen sạm, người nhễ nhại mồ hôi, nhưng vẫn nở trên môi nụ cười thân thiện, chào hỏi khách. Khi ấy, tôi cảm thấy cái nắng Sài gòn như đã nguội đi, thay vào đó là sự ấm áp tình người. Nếu lòng nhiệt huyết, yêu nghề, và trách nhiệm, thì làm sao các anh bảo vệ có thể bền bỉ như vậy được. Vẫn có người nghĩ : nghề bảo vệ là 1 nghề kém học, nhưng thật sự xã hội thì vẫn có rất nhiều nhiều người có học nhưng kém đạo đức: họ có tiền sẵn sàng thoải mãn bản thân bằng những viên thuốc đá để có thể giết người, hoặc có những hành vi man rợ ở nơi công cộng, hoặc họ không ngại tấn công hội đồng 1 ai đó yếu hơn họ, chỉ vì dám gõ vào kiếng xe của mình (cho dù xe của họ đã cán lên chân của người ta, và người ta bị kẹt không bước đi được….). Do vậy, tôi vẫn thấy hình ảnh anh bảo vệ đang làm việc được xem là “thấp kém” kia thật đẹp, thật hữu ích, và đáng kính trọng. Anh bảo vệ của chúng tôi có thể không giàu để đi xe hơi, hay mua thuốc lắc, nhưng anh sẵn lòng giúp người khó nghèo, người yếu thế, và không tham lam của người. Công việc của anh bảo vệ thật tầm thường, nhưng thật cần thiết cho bao người: nó giúp mọi người bình an hơn, yên tâm hơn, và có văn hóa hơn với công đồng đó các bạn ạ. Các bạn có nghĩ giống tôi không nhỉ???
Tham khảo tất cả dịch vụ tại đây:
Bảo vệ | Dịch vụ bảo vệ | Công ty bảo vệ |